Bài của anh Ngô Kỷ : T.T. Reagan, T.T. Bush, Ngô Kỷ với Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam 30 n ăm về trước

photo sj1_zpstjmkaexw.jpg

Little Saigon ngày 11 tháng 6 năm 2017

Kính thưa Quý Đồng Hương,

Tối thứ Sáu ngày 9 tháng 6 vừa qua, đang lúi húi tìm một số tài liệu đã cũ từ 30 năm trước để viết bài, thì nhận được cai text của Chị Tuệ, báo hung tin Nữ Sĩ Minh Đức Hoài Trinh đã qua đời, lòng tôi chùng xuống, cảm thấy cuộc đời sao vô thường quá. Hôm nay tôi không chủ trương viết về Cố Nữ Sĩ Minh Đức Hoài Trinh vì hiện nay trên khắp diễn đàn, cơ quan truyền thông báo chí, thì các hội văn bút, các hội thi bút, các thân hữu của Chị đang nói, đang viết tán dương, thương tiếc Chị, riêng tôi nguyện cầu cho Hương Linh Chị sớm về Cõi Vĩnh Hằng.

Image result for minh đức hoài trinh

Cố Nữ Sĩ Minh Đức Hoài Trinh

Inline image 1

Kính thưa Quý Đồng Hương,

Một điều đáng nói đây là trong lúc tôi đang sửa soạn viết bài liên quan đến các vị Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam, tức những người Lính Việt Nam Cộng Hòa từng bị đày đọa trong lao tù cộng sản sau cuộc chiến 1975, thì tin tức về Nữ Sĩ Minh Đức Hoài Trinh lại đến trong lúc này, chính bài thơ “Ai Trở Về Xứ Việt” của Nữ Sĩ Minh Đức Hoài Trinh sáng tác vào cuối thập niên 70, được Nhạc Sĩ Phan Văn Hưng phổ nhạc đã là một trong những động lực chính yếu gợi cho tôi nhiều cảm xúc, kính trọng và mến yêu những người cựu quân nhân Việt Nam Cộng Hòa mang kiếp “tù cải tạo.”

Mời quý vị bấm vào Link https://www.youtube.com/watch? v=fkdIa1-357k để nghe cố Ca Sĩ Ngọc Lan hát nhạc phẩm “Ai Trở Về Xứ Việt” vào năm 1979, như một lời tri ân và cảm kích đến những người Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam, và chính vì sự kính trọng và biết ơn họ, nên tôi đã dồn mọi nỗ lực, công sức tranh đấu cho họ và gia đình trong chính trường Hoa Kỳ, với ước mong vận động cho họ được tự do khỏi xích xiếng cộng sản, để họ được chính phủ đón nhận đến Mỹ định cư, nhằm có thể hít thở được không khí tự do.

Kính thưa Quý Đồng Hương,

Sau khi tôi viết bài “Tưởng niệm Cố Tổng Thống Ronald Reagan, ân nhân của các Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam” được phổ biến vào tuần qua, thì tôi đón nhận được rất nhiều ý kiến đồng thuận, vì những vị Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam và Gia Đình (H.O) là những người có liêm sỉ, có tư cách, biết đạo lý nên họ ý thức rất rõ ý niệm “uống nước nhớ nguồn,” “ăn quả nhớ kẻ trồng cây,” chính vì vậy mà họ bày tỏ sự biết ơn đến Cố Tổng Thồng Ronald Reagan và Cựu Tổng Thống George Bush bằng cách này hay cách khác, vì sự có mặt của họ trên nước Mỹ này là do chính sách nhân đạo của nhị vị tổng thống này.

doan thu batondeux

Todiendanchinhtri

Jun 8 at 11:41 AM

Gạt nước mắt …

Quên đi những hành hạ tủi nhục của CS , Gia đình người tù H.O. được qua Mỹ . Tia hy vọng cuối đường hầm .

Xin cảm ơn TT Ronald Reagan và TT George Bush – BUSH CHA

Kính thưa Quý Đồng Hương,

Nhân dịp này, tôi xin gởi lời cám ơn đến các cơ quan truyền thông, báo chí, diễn đàn, website, blog, facebook ….đã sốt sắng và nồng nhiệt phổ biến bài viết “Tưởng niệm Cố Tổng Thống Ronald Reagan, ân nhân của các Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam” vừa qua. Để quý vị nào chưa có cơ hội theo dõi bài viết này, xin mời quý vị bấm vào Link Tưởng niệm Cố TT. Reagan, ân nhân của Cựu Tù Nhân Chính trị VN (HO) để xem và nghe đài truyền hình VTTV thực hiện.

Quý Vị có thể bấm vào Link này http://chauxuannguyen.org/ 2017/06/10/anh-ngo-ky-tuong- niem-co-tt-reagan-an-nhan-cua- cuu-tu-nhan-chinh-tri-vn-ho/ để đọc toàn bộ bài viết với đầy tài liệu, phim, ảnh về sự nghiệp chính trị vĩ đại của cố Tổng Thống Ronald Reagan.

Kính thưa Quý Đồng Hương,

Tôi có một tật xấu mà cố bỏ hoài mà không được, là mỗi khi tôi làm cái gì, nói điều gì, viết bài gì là tôi luôn chứng minh bằng cớ, theo chính sách “nói có sách mách có chứng,” điều này khiến cho bài viết bị dài ra, khiến một số độc giả “khó tính” phàn nàn, quở trách, hờn lẫy, dọa dẫm. “Cha mẹ sinh con, Trời sinh tính,” do đó tôi mong quý vị nào không ưa đọc bài viết “dài dòng” của tôi thì xin quý vị bấm nút “Delete” là xong vấn đề, khỏi phải bực dọc, khó chịu mà bị cao máu thì tôi ân hận vô cùng.

Nhân dịp này, tôi xin đính kèm trong phần PHỤ ĐÍNH một số tài liệu, hình ảnh về sinh hoạt chính trị của tôi từ 30 năm về trước, đặc biệt tôi muốn chia sẻ đến quý vị cái nội dung Bản Kiến Nghị Cộng Đồng Người Mỹ Gốc Việt mà tôi đệ trình trước Ủy Ban Sách Lược Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc năm 1988, để tranh đấu, vận động giúp cho các Thuyền Nhân Tỵ Nạn, và các Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam và Gia Đình được chính phủ Hoa Kỳ chấp nhận cho qua Mỹ định cư.

Bây giờ thì tôi lớn tuổi về hưu rồi, “lực bất tòng tâm,” do đó những gì tôi chia sẻ ra đây chỉ được coi là những kỷ niệm đẹp trong thời trai trẻ, và là một đóng góp đơn độc, nhỏ nhoi trong đời. Chỉ còn lại một ước ao duy nhất là mong sao sớm giải thế chế độ cộng sản Việt Nam. Mời quý vị thưởng lãm.

Trân trọng,

Ngô Kỷ
ngokycali
(714) 404-7022

Tưởng niệm Cố Tổng Thống Ronald Reagan,
vĩ nhân của thế giới, thần tượng của Hoa Kỳ,
ân nhân của Thuyền Nhân Tỵ Nạn và Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam

YOUTUBE: Đài truyền hình VTTV đọc bài viết của Ngô Kỷ:

Tưởng niệm Cố TT. Reagan, ân nhân của Cựu Tù Nhân Chính trị VN (HO)

https://www.youtube.com/watch? v=ZWpQExQkjzY&feature=youtu.be

tt21_zpsdzi2evb5.jpg

photo vt1_zpsiuinc12p.jpg
photo vt4_zpsj6du0e5m.jpg

Link có toàn bộ bài viết và Youtube: Anh Ngô Kỷ : Tưởng niệm Cố TT.Reagan, ân nhân của Cựu Tù Nhân Chính trị VN (HO)

http://chauxuannguyen.org/ 2017/06/10/anh-ngo-ky-tuong- niem-co-tt-reagan-an-nhan-cua- cuu-tu-nhan-chinh-tri-vn-ho/

PHỤ ĐÍNH

YOUTUBE: Xin bấm vào Link Youtube dưới để xem Ngô Kỷ trả lời trên các đài truyền hình Mỹ, và cầm cờ Vàng, bảng
khẩu hiệu tranh đấu cho nguyện vọng cộng đồng ngay trong buổi sinh hoạt Đại Hội Đảng Cộng Hòa toàn quốc 1988.
(5 phút đầu có Ngô Kỷ phát biểu trên các đài truyền hình Mỹ, 15 phút sau là sinh hoại sôi nỗi trong ngày Đại Hội)

https://www.youtube.com/watch? v=cGMN3A9GUGw&feature=youtu.be

tv1_zpsqxbxqsca.jpg
tv2_zpsej4nvaqq.jpg
photo tv3_zpsetvzzaco.jpg
tv6_zps9scnpsfu.jpg
tv7_zpsbaha61kt.jpg
tv9_zpstiileyxo.jpg
tv12_zps8ncga8k0.jpg
tv13_zpsgtpvlbmm.jpg

NĂM 1988, NGÔ KỶ TRANH ĐẤU CHO NGUYỆN VỌNG CHÍNH ĐÁNG
CỦA CỘNG ĐỒNG NGƯỜI MỸ GỐC VIỆT

Nhằm tìm cơ hội vận động và tranh đấu cho quyền lợi đất nước và cộng đồng người Việt tỵ nạn tại hải ngoại, Ngô Kỷ đã dấn thân vào hệ thống sinh hoạt chính trị Hoa Kỳ rất sớm vào đầu thập niên 80. Dù chủ trương hoạt động độc lập và không lệ thuộc vào bất cứ tổ chức, đảng phái nào trong cộng đồng, Ngô Kỷ vẫn luôn quan tâm đến nguyện vọng của đa số đồng hương tỵ nạn cộng sản đang sống tại Hoa Kỳ. Vào năm 1988, Ngô Kỷ đã đệ đạt Bản Kiến Nghị Cộng Đồng Người Mỹ Gốc Việt đến Tổng Thống Ronald Reagan, Phó Tổng Thống George Bush, ứng cử viên Tổng Thống Hoa Kỳ, và Ủy Ban Soạn Thảo Sách Lược Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc 1988.

Bản Kiến Nghị mang nội dung:

-Lên án sự dã man, tàn ác và vi phạm nhân quyền trầm trọng của Việt cộng.

-Chống đối chính sách bang giao với Việt cộng có thể xảy ra. Bất chấp là cùng là đảng Cộng Hòa, nhưng Ngô Kỷ đã mạnh mẽ ên tiếng chỉ trình và đả kích khuyng hướng kết thân với Việt cộng để tiến tới bang giao của hai Thượng Nghị Sĩ Cộng Hòa John McCain và Larry Pressler.

-Yêu cầu chính phủ Mỹ quan tâm và đỏi hỏi Việt cộng thả tự do cho các cựu Quân Cán Chính VNCH, và thiết lập chính sách đón nhận những vị cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam (H.O) và Gia Đình này được qua định cư tại Hoa Kỳ.

-Yêu cầu chính phủ Hoa Kỳ mở rộng bàn tay tiếp nhận thêm Thuyền Nhân Tỵ Nạn đang tạm cư tại các trại tỵ nạn Đông Nam Á đang bị đối diện với chính sách ép buộc hồi hương họ về lại Việt Nam.

Nhờ Hồn Thiêng Sông Núi và Vong Linh các Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa phù trợ, do đó rất may mắn là các điều đề nghị trong Bản Kiến Nghị này đã được Đại Hội Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc ủng hộ, và chấp thuận đưa vào Sách Lược Đảng Cộng Hòa năm 1988 (FLATFORM).

Sau khi đắc cử, vào đầu năm 1989, cùng quan điểm với cựu Tổng Thống Ronald Reagan, tân Tổng Thống George Bush đã thi hành các điều khoản được ghi trong Sách Lược Đảng Cộng Hòa như là chính sách quốc gia Hoa Kỳ, bằng cách Tổng Thống George Bush chỉ thị Bộ Ngoại Giao và Sở Di Trú thực hiện chương trình đón nhận quý vị Cựu Tù Nhân Chính Trị và Gia Đình (H.O.) qua Mỹ, nhận các trẻ em “Mỹ lai,” cũng như đón nhận rất nhiều Thuyền Nhân Tỵ Nạn ở các trại tỵ nạn Đông Nam Á vào Hoa Kỳ.

Đặc biệt Bản Dự Thảo Nghị Quyết 109 của hai Thượng Nghị Sĩ Cộng Hòa John McCain và Larry Pressler chủ trương kết thân với cộng sản Việt Nam qua chiêu bài “trao đổi văn hóa”, nhằm tiến tới bang giao với Việt cộng đã bị đại hội phản đối và hủy bỏ như sự đòi hỏi của Ngô Kỷ. Trong suốt nhiệm kỳ làm tổng thống, Tổng Thống George Bush không hề đi bang giao với Việt cộng, cho mãi tới năm 1995 thì Tổng Thống Bill Clinton thuộc đảng Dân Chủ lên nắm quyền mới tuyên bố giải tỏa cấm vận và bang giao với Việt cộng.

Sau đây là nội dung Bản Kiến Nghị (chuyển ngữ Việt ngữ) :

vv22_zpsunme0pjt.jpg

BẢN KIẾN NGHỊ DO NGÔ KỶ, ĐẠI BIỂU CỦA PHÓ TỔNG THỐNG GEORGE BUSH
TRÌNH BÀY TẠI ĐẠI HỘI ĐẢNG CỘNG HÒA TOÀN QUỐC NĂM 1988

Thay mặt tám trăm ngàn người Việt Nam tại quốc gia này, tôi lấy làm hãnh diện và vinh dự làm Đại Biểu tại Đại Hội Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc để đề cử Phó Tổng Thống George Bush làm Tổng Thống Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Lần đầu tiên trong lịch sử chính trị Hoa Kỳ có một người Việt Nam đại diện tại Đại Hội này đã nói lên sự trưởng thành và sức mạnh chính trị của cộng đồng người Mỹ gốc Việt Nam, cũng như sự lưu tâm và sáng suốt của Đảng Cộng Hòa khi để người Mỹ gốc Việt Nam có cơ hội tham dự vào hệ thống chính trị tự do cho tất cả mọi người. Quả thật Đảng Cộng Hòa đã làm một việc có tính cách lịch sử.

Chúng tôi, những người Mỹ gốc Việt Nam chọn đứng cùng hàng ngũ với Đảng Cộng Hòa vì chúng tôi có đồng quan điểm với Đảng Cộng Hòa về sự tin tưởng vào các giá trị của tự do, tự do kinh doanh và tôn trọng dân quyền. Chính vì những lý tưởng cao cả này mà chúng tôi đã trả giá thật đắt bằng mạng sống của hơn một triệu người nam nữ trong cuộc chiến đấu, và sau đó miền Nam Việt Nam đã bị rơi vào tay cộng sản năm1975.

Chúng tôi chân thành biết ơn nhân dân Hoa Kỳ đã đón nhận chúng tôi vào mãnh đất tự do và có nhiều cơ hội này, chính nơi đây chúng tôi có thể xây dựng lại đời sống và đóng góp vào nền văn hóa phong phú của quốc gia vĩ đại này. Triết lý Đảng Cộng Hòa là làm việc cần cù và tự lập được người Mỹ gốc Việt Nam thông hiểu tường tận. Trong mười ba năm ngắn ngũi, chúng tôi đã chọn Hoa Kỳ trở thành quê hương mới của chúng tôi, chúng tôi đạt được nhiều thành quả. Sự hội nhập đang diễn tiến tốt đẹp, bằng chứng là đa số người Mỹ gốc Việt Nam đều có việc làm và có đời sống tự lập, dù chỉ mới đến đây trong một thời gian ngắn. Con cháu chúng tôi thành công vẻ vang tại học đường trong hầu hết mọi lãnh vực. Nói chung, trong tám năm dưới sự lãnh đạo và dẫn dắt của Tổng Thống Ronald Reagan và Phó Tổng Thống George Bush, những người Mỹ gốc Việt Nam được phát đạt về mọi mặt.

Không còn nghi ngờ gì nữa, trong cuộc bầu cử này, những người Mỹ gốc Việt Nam sẽ bỏ phiếu cho Phó Tổng Thống George Bush như họ đã từng liên tiếp ủng hộ mạnh mẽ liên danh Reagan-Bush trong hai kỳ bầu cử 1980 và 1984.

Trong những năm qua có nhiều vấn đề và chính sách quốc gia ảnh hưởng đến cộng đồng người Mỹ gốc Việt Nam và các thân nhân họ tại Việt Nam. Được nhìn nhận là những người tỵ nạn chính trị, người Việt Nam đang sống tại quốc gia này rất quan tâm về viễn tượng bang giao giữa Hoa Kỳ với cộng sản Việt Nam. Bất kỳ chính sách nào của Hoa Kỳ đối với cộng sản Việt Nam đều ảnh hưởng trực tiếp đến người Mỹ gốc Việt Nam tại quốc gia này. Thêm nữa, chính vấn đề này, vấn đề mà toàn thể người Mỹ gốc Việt Nam quan tâm sẽ quyết định mức độ ủng hộ tùy thuộc vào quan điểm và sự hiểu biết của ứng cử viên. Tóm lại, trong cuộc bầu cử gay go này, các cuộc tranh cử tại địa phương hay tầm vóc quốc gia, Đảng Cộng Hòa sẽ tiếp tục nhận được sự ủng hộ của người Việt Nam nếu đảng này cổ xúy những vấn đề mà cộng đồng người Mỹ gốc Việt Nam quan tâm sâu xa.

Thay mặt Trung Tâm Người Mỹ Gốc Á Châu Đảng Cộng Hòa, và với tư cách Đại Biểu Toàn Quốc gốc Việt Nam, tôi muốn làm sáng tỏ với tất cả quý vị Đại Biểu và Đảng Cộng Hòa về những mối quan tâm của cộng đồng Việt Nam, và tôi đệ đạt lên Phó Tổng Thống George Bush cùng Ủy Ban Soạn Thảo Sách Lược Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc một số điểm sau đây:

VẤN ĐỀ BANG GIAO VĂN HÓA VÀ NGOẠI GIAO VỚI VIỆT NAM

Trong những tháng qua, dự kiến bang giao với cộng sản Việt Nam đã làm xao động, lo lắng, e sợ cho khắp cộng đồng Việt Nam tại Mỹ. Sự đề xuất bang giao với Hà Nội có lẽ là đề tài nóng bỏng và tranh cải sôi nổi nhất trong cộng đồng Việt Nam. Đại đa số người Mỹ gốc Việt Nam chống đối bất kỳ loại trao đổi nào với cộng sản Việt Nam dù là ngoại giao hay văn hóa với chế độ Hà Nội.

Mới đây, Thượng Nghị Sĩ John McCain và Thượng Nghị Sĩ Larry Pressler có đệ trình Nghị Quyết 109, kêu gọi Chính Phủ mở văn phòng trao đổi văn hóa song phương tại Hà Nội và Hoa Thịnh Đốn. Nghị Quyết 109 biểu lộ cái quan điểm thiển cận và ngây thơ với mục đích khuyến khích Hà Nội cộng tác hơn nữa trong việc tìm kiếm tù binh Mỹ mất tích. Ý định của hai Thượng Nghị Sĩ Đảng Cộng Hòa này cùng với một số vị Dân Biểu tại Hạ Nghị Viện đã tạo nên làn sóng bất mãn và hoài nghi trong tập thể cộng đồng Việt Nam. Nghị Quyết 109 bị diễn giãi như là một bước tệ hại đầu tiên trong việc chính phủ Hoa Kỳ tiến tới việc thiết lập bang giao với Việt Nam trong khi có hàng trăm ngàn người Việt Nam tỵ nạn trốn chạy khỏi nước.

Đề ra Nghị Quyết 109 là một sỉ nhục đối với tất cả những người đã hy sinh lớn lao trong cuộc chiến đấu chống chủ nghĩa cộng sản. Hơn thế nữa, hành động của các vị dân cử Quốc Hội này đã chứng tỏ sự nhẫn tâm miệt thị lịch sử, và phủ nhận sự hy sinh của những người tỵ nạn Việt Nam đang sống tại Hoa Kỳ, cũng như của tất cả cựu chiến binh, mà những người này đã từng chịu đau khổ đọa đày dưới bàn tay cộng sản.

Không thể có việc thương thảo bang giao với cộng sản Việt Nam trong lúc này. Thừa nhận cộng sản Việt Nam dù với bất cứ cấp độ nào cũng không thể xãy ra khi mà: Hà Nội vẫn tiếp tục dùng vấn đề tù binh Mỹ mất tích như là một phương sách bắt chẹt Mỹ; vẫn từ chối triệt thoái hàng trăm ngàn quân xâm lăng tại Cam Bốt; vẫn giam cầm hàng trăm ngàn tù nhân chính trị trong các trại tập trung; vẫn đàn áp tôn giáo có hệ thống; vẫn vi phạm các quyền căn bản của nhân dân; vẫn bác bỏ tất cả nổ lực cải cách hệ thống chính trị trong nước; là nguyên nhân gây ra vô số cái chết của người Việt Nam trong biển Nam Hải trên đường trốn thoát Việt Nam đi tìm tự do.

Không thể bào chữa được cho Hoa Kỳ, một lãnh đạo của Thế Giới Tự Do, khi đi thừa nhận một nhà cầm quyền, mà nhà cầm quyền này khinh thường những nguyên tắc mà Hoa Kỳ luôn cỗ võ, và nhà cầm quyền đó bất chấp tất cả lý tưởng mà nhân dân Hoa Kỳ hằng tin tưởng.

Nghị Quyết 109 tác hại đến lá phiếu và sự ủng hộ. Đảng Dân Chủ đã lợi dụng vấn đề nhạy cảm này của cộng đồng để dành ảnh hưởng chính trị. Điều lo lắng nhất cho Đảng Cộng Hòa là sẽ bị gán cho cái tội yếu đuối đối với cộng sản, cũng như đồng lõa với chế độ tàn ác độc tài.

Thượng Nghị Sĩ McCain và Thượng Nghị Sĩ Pressler là lãnh đạo của Đảng Cộng Hòa trên toàn quốc hãy hủy bỏ và thu hồi lại Nghị Quyết 109, và minh xác rõ ràng lập trường đối với cộng sản Việt Nam. Cho đến khi nào thực hiện những bước kể trên thì mới có thể giải tỏa được sự hiểu lầm về Đảng Cộng Hòa. Sự kiện làm cộng đồng người Mỹ gốc Việt Nam có cảm tưởng rằng họ bị phản bội cần phải chặn đứng ngay lập tức trước khi nó ảnh hưởng bất lợi trầm trọng đến Phó Tổng Thống George Bush. Các thái độ dứt khoát và minh bạch của những vị lãnh đạo Đảng Cộng Hòa cần phải thực thi cấp thời nhằm tái xác nhận với cử tri người Mỹ gốc Việt Nam rằng Đảng Cộng Hòa phản đối việc thừa nhận chế độ Hà Nội, đồng thời xác định chính sách chống cộng mạnh mẽ cố hữu của Đảng Cộng Hòa.

VẤN ĐỀ TÙ NHÂN CHÍNH TRỊ VIỆT NAM

Từ khi Sài Gòn sụp đổ vào ngày 30 tháng 4 năm 1975, cái chiến thắng của cộng sản đã mang lại sự áp bức và tù đày vô số người miền Nam Việt Nam yêu chuộng tự do. Cho đến hôm nay, cộng sản vẫn tiếp tục áp bức những người bất đồng chính kiến bằng hệ thống đàn áp khắc nghiệt. Trên mười ba năm qua, cộng sản Việt Nam đã trắng trợn vi phạm trầm trọng nhân quyền, và tỏ ra khinh miệt tất cả giá trị tự do, dân chủ mà chúng ta trân quý.

Mới đây, Hà Nội lại giam cầm hàng trăm ngàn người Việt Nam và tù binh. Theo ước tính của một số cơ quan, có khoảng năm mươi ngàn đến bảy mươi ngàn người nam nữ đang bị giam cầm trong các trại tù khắp nẻo Việt Nam. Con số tù nhân chính xác sẽ không bao giờ được biết đến kể từ khi nhà cầm quyền Hà Nội liên tục từ chối thảo luận đề tài này vì lý do an ninh quốc gia.

Nhiều người Mỹ gốc Việt Nam có bạn bè và thân nhân bị giam cầm trong các trại tù khổ sai này. Những bản án nặng nề, cùng với các hành động trả thù dã man của cộng sản dành cho những người tù nhân đã được thân nhân thăm viếng tiết lộ. Trên thực tế, ngay cả các tổ chức nhân quyền khuynh tả, Hội Ân Xá Quốc Tế đã lên án nặng nề ban quản giáo các trại tù này là vô nhân đạo nhất. Vô số tù nhân sau khi bị tống giam, họ không bao giờ có dịp gặp lại gia đình nữa. Rất nhiều người bị chết vì đói khát, đánh đập, tra tấn, và thiếu thốn thuốc men. Hơn thế nữa, ý đồ thâm độc của cộng sản là làm cho các tù nhân này chết dần mòn một cách đau đớn.

Những tù nhân chính trị Việt Nam là chiến hữu đích thực và là đồng minh của Hoa Kỳ. Họ đang hứng chịu sự hành hạ tàn nhẫn về thể xác và khủng bố về tinh thần chỉ vì họ quyết tâm bảo vệ nền dân chủ. Những chiến sĩ nam nữ dũng cảm này không phải chỉ chiến đấu chống lai bọn cộng sản nhằm bảo vệ tự do cho miền Nam Việt Nam thôi, mà hơn thế nữa, họ đã chiến đấu để nêu cao những lý tưởng của người tự do, những người đã cương quyết từ chối sống chung với bọn cộng sản, cũng như từ chối những giáo điều nham hiểm và nô dịch hóa của chúng.

Trong nhiều năm qua, chính phủ Reagan đã bền bĩ đòi hỏi và áp lực vấn đề này. Nhằm xoa dịu áp lực của Hoa Kỳ và dư luận thế giới, cộng sản Việt Nam đã phóng thích có định kỳ một số tù nhân. Tuy nhiên rất nhiều ngàn tù nhân vẫn còn bị giam cầm trong các trại tù. Thời gian không còn nhiều đối với họ nữa. Mười ba năm mòn mõi đã đi qua, những tù nhân này đã chịu đựng quá nhiều gian khổ và nhục nhã trong bàn tay cộng sản. Các tên lãnh đạo tại Hà Nội biết là mãi cho đến bây giờ, chúng cũng không bao giờ có thể cải tạođược những chiến sĩ anh hùng này. Không có lý do nào để Hà Nội tiếp tục giam cầm họ dưới tình trạng quá vô nhân đạo như vậy được.

Đây là vấn đề nhân đạo, chính phủ Hoa Kỳ, qua Đảng Cộng Hòa và các giới chức trong chính quyền, hãy đòi hỏi cộng sản Việt Nam phóng thích tất cả tù nhân chính trị còn lại. Để khởi xướng cho vấn đề này, các vị lãnh đạo Đảng Cộng Hòa phải thực hiện ngay lập tức việc áp lực nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam phóng thích những tù nhân này một cách mau chóng và vô điều kiện. Một lần nữa, các lãnh đạo Đảng Cộng Hòa phải hành động bằng cách áp lực giới chức cộng sản thực thi lời cam kết của Ngoại Trưởng Nguyễn Cơ Thạch vào tháng 6 năm 1982 rằng Hà Nội có thiện chí thả hết các tù nhân trong trại cải tạo.

Đối với rất nhiều người Mỹ gốc Việt Nam đang sống tại quốc gia này, vấn đề tù nhân chính trị gây nên sự xúc động mãnh liệt, và mong có giải pháp giúp đở các tù nhân này được đoàn tụ với thân nhân họ. Để đạt cho được kết quả trong vấn đề nhân đạo và lương tâm này, các vị dân cử cùng quý viên chức trong Quốc Hội và Chính Phủ phải quyết liệt đòi hỏi tự do cho tất cả tù nhân chính trị Việt Nam .

CHÍNH SÁCH DI TRÚ HOA KỲ VÀ THẢM CẢNH TỴ NẠN

Gần hai triệu người tỵ nạn đã trốn thoát Việt Nam kể từ năm 1975. Nhằm tìm kiếm tự do, khoảng ba trăm ngàn người Việt Nam đã bỏ mình trên biển vì đói khát, đắm chìm, và khủng khiếp hơn hết là họ bị tấn công bởi bọn hải tặc của các nước láng giềng. Bất chấp hiểm nguy trước mắt và các rủi ro lớn lao, số người trốn chạy cộng sản Việt Nam tăng cao. Những người Việt Nam, những nạn nhân tuyệt vọng của chế độ độc tài này được người Tây Phương gọi là thuyền nhân.

Buồn thay, thảm kịch xảy ra cho các thuyền nhân này không phải chỉ đương đầu với bảo táp và hải tặc trên biển Nam Hải thôi, mà sự bất hạnh đó lại còn bị xảy ra ngay trên phần đất của nước tạm dung thứ hai. Tại đây, những người từng được gọi là thuyền nhân tỵ nạn đã sống sót trong cuộc hải trình đầy gian nguy, bây giờ lại bị đối xử như khách không được mời, và bị liệt vào loại di dân bất hợp pháp. Nhiều người này đã chờ đợi rất lâu để mong đoàn tụ với thân nhân họ tại đệ tam quốc gia. Một số người có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại thân nhân bởi vì các nước Tây Phương gia tăng sự hạn chế nhận người tỵ nạn một cách khắt
khe.

Vừa đây, Hoa Kỳ cho phép hai mươi tám ngàn người Việt Nam được nhập cảnh hằng năm. Mỗi người tỵ nạn, trước khi được phép định cư tại quốc gia này, họ phải hội đủ nhiều điều kiện gắt gao bởi Sở Di Trú và Nhập Tịch Hoa Kỳ. Số người Việt Nam nhập cảnh Hoa Kỳ sa sút một cách thảm hại, từ 170,000 người trong năm 1979 dự định giảm xuống còn 23,000 người vào năm 1989. Theo một số người Mỹ gốc Việt Nam, sự giảm thiểu đón nhận người tỵ nạn này biểu lộ bước thối lui dần dần của Hoa Kỳ trong việc giúp đở người Việt Nam trốn chạy cộng sản.

Lại thêm tin buồn đến với người tỵ nạn Việt Nam và thân nhân họ tại Hoa Kỳ. Băn khoăn mưu tìm giải pháp mau chóng nhằm giải quyết vấn đề thuyền nhân một lần cho xong, các chính quyền như Thái Lan và Hồng Kông đang chủ tâm hồi hương những người tỵ nạn trở lại Việt Nam. Kể từ đầu năm nay, khi bất ngờ số người tỵ nạn cập bến tăng cao gấp ba lần, Thái Lan và Hồng Kông vừa công bố biện pháp cứng rắn xua đuổi các thuyền nhân Việt Nam, bỏ mặc họ sống chết hiểm nguy ngoài biển khơi. Hàng trăm người tỵ nạn bị chết vì chính sách tàn nhẩn và vô nhân đạo này. Hành động dã man của Thái Lan mới chỉ là bước đầu để tiến tới biện pháp đối đầu với cơn khủng hoảng tỵ nạn. Các quốc gia tạm dung thứ hai bây giờ gán ép những thuyền nhân tỵ nạn này là tỵ nạn kinh tế thay vì tỵ nạn chính trị. Sự đe dọa hồi hương đã trở thành những đám mây mù bao phủ các thuyền nhân, và khiến cho cộng đồng người Mỹ gốc Việt Nam vô cùng quan tâm.

Hồi hương — dù cưỡng bách hay tình nguyện — đều đe dọa đến cộng đồng người Mỹ gốc Việt Nam, vì rất nhiều người có thân nhân đang kẹt ở trại tỵ nạn và mong mõi được đoàn tụ với họ. Đối diện với việc hồi hương là mối lo sợ trực tiếp của chính người tỵ nạn, những người này sẽ bị bỏ tù và bị trừng phạt bởi nhà cầm quyền Hà Nội khi họ bị trả về. Khi mà những người tỵ nạn này bị rơi vào tay bọn cộng sản, chắc chắn họ sẽ bị trừng trị và bị cáo buộc là tội phạm và tội phản nghịch. Theo quan niệm của những người Mỹ gốc Việt Nam, việc trả các người tỵ nạn về lại Việt Nam là giải pháp tồi tệ nhất trong kế hoạch giải quyết tình trạng khủng hoảng tỵ nạn. Nguyên nhân của vấn đề mà những người Việt Nam tại Mỹ cùng đồng ý là do từ phía Hà Nội.

Trái với sự chỉ trích, trên thực tế những người tỵ nạn Việt Nam bỏ nước ra đi là vì lý do chính trị. Thực chất họ là người tỵ nạn chính trị, họ rời bỏ quê hương bởi vì họ không thể chịu đựng nỗi chế độ cộng sản. Cơn khủng hoảng tỵ nạn hiện tại nói lên chính sách xã hội – kinh tế và tình hình chính trị tồi tệ tại Việt Nam. Chế độ cộng sản bị cô lập về phương diện chính trị, và nền kinh tế đình trệ liên tiếp. Những giải pháp cải cách trong nước và tôn trọng nhân quyền đều bị nhà cầm quyền Hà Nội từ khước.

Sự kiện người Việt Nam bỏ nước ra đi bởi vì họ chối từ một chế độ, mà chế độ đó phỉ nhổ các giá trị của quyền tự do và sự tự do. Người Việt Nam trốn chạy không phải vì họ nghèo đói, nhưng điều chính đáng nhất là vì họ không chấp nhận sự áp bức đè nặng họ mỗi ngày. Mạo hiểm trên những chiếc thuyền mong manh đã nói lên quan điểm chính trị mạnh mẽ nhất trong việc chối bỏ sự áp bức để tìm lấy tự do.

Những người Mỹ gốc Việt Nam đã cố gắng đề nghị một số giải pháp hợp lý và nhân bản hơn nhằm giải quyết cơn khủng hoảng tỵ nạn để chính phủ Hoa Kỳ thực hiện. Là người hằng quan tâm đến vấn đề tỵ nạn, tôi mạnh mẽ ủng hộ những giải pháp được nêu ra sau đây:

-Chính phủ Hoa Kỳ nên tái xác nhận chủ trương tiếp nhận những người tỵ nạn ra đi từ Việt Nam vì lý do chính trị. Sự khởi xướng của Hoa Kỳ trong việc tiếp nhận người tỵ nạn Việt Nam sẽ gởi một thông điệp mạnh mẽ tới chính phủ các quốc gia khác biết rằng Hoa Kỳ vẫn còn quan tâm, và cam kết giải quyết cơn khủng hoảng tỵ nạn tại Đông Nam Á.

-Chính phủ Hoa Kỳ nên can ngăn và từ chối tất cả đề nghị của các quốc gia khác trong việc hồi hương người tỵ nạn về lại Việt Nam.

-Bộ Ngoại Giao và Sở Di Trú Hoa Kỳ hãy yêu cầu Quốc Hội gia tăng chỉ số nhận người tỵ nạn từ 28,000 người lên 64,000 người để có thể giải quyết làn sóng tỵ nạn đến trong năm này.

-Chính phủ Hoa Kỳ qua Sở Di Trú nên dễ dãi và thay đổi cách thức thẩm vấn một cách thực tế hơn trong việc cứu xét từng trường hợp một của người tỵ nạn. Cần linh động giải quyết theo từng hồ sơ.

-Chính phủ Hoa Kỳ nên đứng ra triệu tập một hội nghị quốc tế để giải quyết cơn khủng hoảng tỵ nạn hiện nay. Nên tổ chức các phiên họp thường xuyên với sự tham dự của nhiều quốc gia để cập nhập hóa tình hình và đưa ra các chính sách tỵ nạn thích ứng.

Người Việt Nam tại Hoa Kỳ và trên toàn thế giới khẩn thiết yêu cầu các quốc gia Tây Phương nhận thêm người tỵ nạn. Vấn đề nhân đạo phải vượt qua những tư lợi chính trị khi giải quyết vấn đề tỵ nạn. Điều lo ngại nhất của những người Mỹ gốc Việt Nam là e rằng Hoa Kỳ sẽ rút bỏ trách nhiệm lương tâm của mình mà không còn giúp đở những người đã từng chia xẻ các lý tưởng dân chủ cao cả. Thật là một sự bất công và mĩa mai cho những người tỵ nạn đã liều chết trốn chạy cộng sản mà lại bị Hoa Kỳ từ chối lắng nghe tiếng kêu gào tự do của họ. Với truyền thống cao quý trong việc tôn trọng tự do và dân chủ, Đảng Cộng Hòa nên tích cực giúp đở vấn đề tỵ nạn này.

Thực thi các đề nghị nêu trên sẽ giải quyết được cơn khủng hoảng tỵ nạn, cũng như quý vị sẽ nhận được sự ủng hộ và biết ơn của tất cả người Mỹ gốc Việt Nam .

Trân trọng cám ơn sự quan tâm và hỗ trợ của quý vị.

Nguyên văn Bản Kiến Nghị bằng Anh ngữ:

THE RECOMMENDATION TO 1988 REPUBLICAN NATIONAL CONVENTION PLATFORM COMMITTEE

by KY NGO, Delegate

On behalf of 800,000 Vietnamese in this country, I am honored and privileged to be selected as a National Delegate to the Republican Convention to nominate Vice President George Bush for President of the United States . For the first time in American political history, Vietnamese representation in this year’s convention is reflective of the growing political influence and power of Vietnamese Americans, and the Republican Party’s wisdom in giving Vietnamese Americans the opportunity to participate in our “free-for-all” political system. Indeed, the Republican Party has made history.

We, Americans of Vietnamese origin, have chosen to align ourselves with the Republican Party because we share with the Party’s many convictions and beliefs concerning with the values of freedom, free enterprise, and individual security. These convictions we have paid with the lives of over 1 million men and women who fought in the war and the subsequent lost of South Vietnam to the communists in 1975.

We are grateful to the American people for welcoming us to this land of freedom and opportunities where we were able to rebuild our lives and contribute to the rich culture of this great nation. The Republican philosophy of hard work and self initiative is well understood by Vietnamese Americans. In the 13 short years that we have made America our new home, we were able to achieve many things. The process of assimilation is continuing, evident in the fact that most Vietnamese Americans have jobs and are self sufficient within a short period of coming over here. Our children, for the most part, are performing very well in school. All in all, during the last eight years, under the leadership and guidance of President Reagan and Vice President George Bush, Vietnamese Americans in this country have prospered in all areas.

Without doubt, Vietnamese Americans in this election will vote for George Bush as they have consistently supported the winning Reagan/Bush ticket in 1980 and 1984.

In recent years there are many issues and national policies that affect Vietnamese Americans and their family members living in Vietnam. Considered political refugees, Vietnamese in this country hold dear to several policies that will plot the future course of relations between this country and communist Vietnam. The ramifications of any U.S. policies towards the Vietnamese communists will have a direct effect and bearing on Vietnamese in this country. Indeed, in this regard, the issues Vietnamese Americans unanimously care about will determine the level of support for the candidate that reflect and understand their views. In summary, in this crucial election, at the local and national races, The Republican Party will continue to win Vietnamese support if it promotes the issues that Vietnamese Americans hold dear.

On behalf of the Headquarters and as a National Delegate of Vietnamese background, I would like to enlighten the delegates and the Party on Vietnamese concerns, and offer some recommendations for the Vice President and the Platform Committee.

Cultural /Diplomatic Relations with Vietnam

In recent months, the issue of impending relations with the communist Vietnam has caused a great amount of furor, apprehension, and fear, from among Vietnamese in the U.S. Proposed relations with Hanoi is perhaps the hottest and most controversial issue in the Vietnamese community. An overwhelming majority of Vietnamese Americans are against any type of exchanges, diplomatic or cultural, with the communist regime in Hanoi .

Recently Senators John McCain and Larry Pressler introduced Resolution 109, calling for the Administration to bilaterally open a cultural office in Hanoi and Washington , D.C. Resolution 109 is a short-sighted and ill-advised attempt to gain Hanoi ‘s greater cooperation in the search for the missing American servicemen. The two Republican senators’ intentions along with a number of congressmen in the House, have sent a shock wave of disgust and disbelief throughout the Vietnamese community. Resolution 109 was interprete as an ominous first step taken by the U.S. government to establish closer tie with Vietnam, at the expense of hundreds of thousands of Vietnamese refugees in the exile.

The introduction of Resolution 109 is an affront to all those who have sacrificed so much in their fight against communism. But moreover, the actions of these members of Congress showed their callous disregard for history, and denied the sacrifices of the Vietnamese refugees living in the U.S. and all the veterans who have suffered at the hands of these communists.

There should be no talks of establishing relations with Vietnam at this time.Recognition of communist Vietnam, at any level, cannot occur when: Hanoi continues to use the MIA/ POW issue as a blackmail device; refuses to withdraw hundreds of thousands of its invading troops from Cambodia; continues to hold thousands of South Vietnamese political prisoners in concentration camps; systematically suppresses all religious; violates the basic rights of its citizens; and rejects all efforts to reform its own political system, resulting in the deaths of countless of Vietnamese freedom seekers in their attempt to escape from Vietnam on the South China Sea.

There is no justification for the U.S. as the leader of the Free World, to recognize a government that holds in contempt the principles she champions, and disregard all the ideals that her citizens believe in.

Damage by Resolution 109, in terms of votes and support, has been done. The Democrats have use this emotional issue in the community to their political advantage. The worst fear for the Republicans is to be portrayed as weak on communism through a self-serving desire to cozy up with an oppressive and dictatorial regime.

Senators Mc Cain and Pressler, as Republican national leaders, should publicly disavow and withdraw Resolution 109, and pronounce their clear position regarding communist Vietnam . Only when these steps are taken will there be no more misunderstanding and misperceptions of the Republican Party. The ripple effects of a feeling of betrayal from Vietnamese Americans on this issue must be halted before it can be seriously hurt Vice President George Bush. Decisive and clear actions from Republican leaders must be taken now to reconfirm with Vietnamese American voters of the Republican Party’s opposition to recognizing Hanoi , and the Party’s strong and consistent record of opposing communism.

Vietnamese Political Prisoners

Since the Fall of Saigon on April 30, 1975, the communist victory has brought about widespread persecution and jailing of freedom loving South Vietnamese. To this day, communist persecution of those who disagree with its oppressive system continues. Over the past 13 years, they have blatantly violated every type of human rights on the book. The communists have clearly shown their utter disdain and contempt to all the values that we, as believers in freedom and democracy, cherished.

Currently, Hanoi is holding hundreds of thousands of Vietnamese and military prisoners. According to some official estimates, there are somewhere between 50,000 to 70,000 men and women incarcerated in camps littered throughout Vietnam . The exact number of prisoners will never be known since the Hanoi government repeatedly refuses to discuss this subject under the pretext of internal security.

Many Vietnamese Americans have friends and relatives in these gulags. Charges of cruelty and revenge by the communists have been alleged from the visiting family members. In fact, even the left leaning human rights group, Amnesty International, had charged that the administration of these camps is most inhumane. An untold number of prisoners, once entering the camps, have never seen their families again. Many have died from starvation, beatings, torture, and the lack of medical care. Indeed, the ulterior motive of the communists, it seems, is to orchestrate a slow and painful death for these people.

The Vietnamese political prisoners are America ‘s true friends and allies. They are presently suffering from innumerable physical and mental torture for their devotion to the defense of democracy. These gallant men and women have not only fought communism to defend freedom in South Vietnam, but moreover, they fought to uphold the principles of all free men who resolutely refused to live with the communists and their rule of terror and subjugation.

Over the last several years, requests and pressures from the Reagan Administration have been persistent on this issue. To placate U.S. pressure and world public opinion, Vietnam periodically released some prisoners. There are, however, thousands of prisoners still being held in these camps. Time is running out for them. 13 years have passed. The prisoners have endured much hardship and humiliation at the hands of their communist captors. The leaders in Hanoi should know by now that they can never “re-educate” these brave people. There is no point for Hanoi to continue incarcerating them under such inhumane conditions.

As a humanitarian issue, the U.S. government through the Republican Party and its members inside the government, should call on the Vietnamese communists to release all remaining political prisoners. Initiative on this issue by Republican leaders must start now in pressuring the Vietnamese communists to unconditionally release these people with deliberate speed. Again, Party leaders should take actions to pressure communist officials to heed to the statement of their foreign minister, Nguyen Co Thach, in June 1982, that Hanoi was willing to “release individuals” detained in the re-education camps.”

For many Vietnamese Americans living in this country, the political prisoner issue raises strong emotions, and creates a lasting resolve to have the prisoners reunited with their loved ones. To achieve the moral high ground on this humanitarian issue, elected legislators and ranking officials in Congress and the Administration should seize the initiative by demanding the freedom of all Vietnamese political prisoners.

U.S. Immigration Policy and the Refugee Crisis

Nearly two million refugees have fled Vietnam since 1975. In their attempt to seek freedom, an estimated 300,000 Vietnamese have perished at sea due to starvation, drowning, and most cruel of all, attacks by sea pirates from neighboring countries. Despite the inherent dangers and the high risk, an increasing number of Vietnamese continues to flee Vietnam . These Vietnamese, hopeless victims of a totalitarian government is known to the West as the “boat people.”

Sadly, the boat people tragedy is not only limited to the perils and pirates of the South China Sea, but further extends into the refugee camps in countries of second asylum. Here, former boat refugees who have survived the treacherous journey, are treated as uninvited guests and classified as illegal aliens. Many are waiting for years to be reunited with their loved ones in a third country. Some will probably never get the opportunity to join their families because of the increasingly tight restrictions on refugee intake from Western nations.

Currently, the U.S. allows a ceiling of 28,000 Vietnamese refugees to enter per year. Each refugee, before being granted permission to resettle in this country, must satisfy a set of strict criteria set by the Immigration and Naturalization Service. The number of Vietnamese refugees entering the U.S. has dramatically decreased from a high 170,000 in 1979 to a predicted low of 23,000 for fiscal year 1989. According to some Vietnamese Americans, this downward trend of refugee intake is indicative of this country’s gradual withdrawal from its commitments to help Vietnamese fleeing from communism.

More bad news await Vietnamese refugees and their family members in the U.S. Anxious to find a quick solution for the refugee crisis once and for all, governments such as Thailand and Hong Kong are seriously contemplating on repatriating refugees back to Vietnam . Since the beginning of this year, while receiving a sudden three-fold increase in refugee arrivals, Thailand and Hong Kong , are currently giving “maximum emphasis” to turning away incoming Vietnamese boat people, leaving them to their own survival instinct on the dangerous seas. Hundreds of refugees have died from this cruel and inhumane policy. This barbaric action taken by Thailand is only a new beginning to a new and adverse direction in dealing with the refugee crisis. Countries of second asylum now consider the bulk of refugee influx as “economic migrants” rather than “political asylums.” The ominous threats of repatriation cast a dark cloud of uncertainty over the refugees and caused much concerns from Vietnamese Americans.

Repatriation — either forced or voluntary — is taken as a serious threat by the Vietnamese community, of which many of its members still have relatives in the camps and wish to be reunited among the refugees themselves, who will certainly face imprisonment and retribution from the communist government once they are sent back. Once these refugees are in hands of communists, they certainly will be punished and labeled as criminals and traitors. In the opinions of Vietnamese Americans, sending Vietnamese refugees back to Vietnam is the worst possible solution to the current crisis. The source of the problem, Vietnamese in this country agree, is in Hanoi.

The Vietnamese refugees, contrary to allegations made by critics, fled from Vietnam for political reasons,. They are legitimate political refugees who left their homeland because they cannot co-exist under a communist government. The current refugee crisis stems from the deteriorating socio-economic and political situation in Vietnam . The communist regime is isolated politically and caught in a perpetual economic stagnation. Domestic solutions within the country through reforms and respect for human rights were disregarded by the Hanoi government.

The fact remains that Vietnamese flee their own native land because they reject a regime that debases the values of liberty and freedom. Vietnamese escape not because they were living in poverty, but more precisely because of the oppressive atmosphere of the country that has taken a strangle over the daily activities of the people. Simply put, in fleeing, these people demonstrated their strong opposition to the communism and its way of life. By risking their life on these river boats, they have made the strongest political statement by choosing freedom over tyranny.

Vietnamese Americans devoted to finding a better, more humane and reasonable solution to the refugee crisis, have raised several recommendations that this government could take. As a refugee advocate, I wholeheartedly support the proposed implementation of these specific steps. They are stated as follows:

– The U.S. government reconfirms its commitment to receiving refugees fleeing for political reasons from Vietnam. U.S. initiative on behalf of Vietnamese refugees will send a strong signal to other governments that our country is still serious and committed to resolving the refugee crisis in Southeast Asia.

– The U.S. government discourages and rejects all proposals from other governments to repatriate Vietnamese refugees back to Vietnam.

– The State Department and the INS request Congress to raise the level of Vietnamese refugee ceiling for next year from 28,000 to 64,000 in anticipation of the surge of refugee arrivals this year.

– The U.S. government through the INS, should relax and amend its refugee screening process to realistically deal with each refugee’s circumstances. The often restrictive and unbending set of criteria of processing, whether to accept or reject a refugee applicant, needs to be flexible enough to deal with refugees on a case by case basis.

– U.S. Government should take the lead in calling an international nonferrous to deal with the current refugee crisis. Regular meetings of all the nations involved are necessary to establish an up-to-date and consistent refugee policy.

Vietnamese in this country and around the world are continuing to urge Western nations to receive more refugees. Humanitarian concerns must override the self interests of politics when dealing with the refugee issue. The worst fear for Vietnamese Americans is that the U.S. will relinquish its moral responsibility to help those who share the same fundamental convictions of democratic values. It would be a grave injustice for the refugees who risk their lives to get away from communism if the U.S. fails to hear their cries for freedom. Famous for its championing of the values of freedom and democracy, the Republican Party can take an active lead in the refugee issue. The steps suggested above will ease the refugee crisis as well as winning the support and gratitude of all Vietnamese Americans.

Thank you for your concern and support.

Các điều trong Bản Kiến Nghị do Ngô Kỷ yêu cầu đã được Đại Hội Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc
ủng hộ và chấp thuận đưa vào Sách Lược Đảng Cộng Hòa năm 1988 (FLATFORM) dưới đây:

w917_zpsddjlxnkq.jpg

Dù Ngô Kỷ quen biết với Thượng Nghị Sĩ John McCain lâu lắm rồi,
nhưng trong Đại Hội Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc năm 1988, Ngô Kỷ vẫn lên tiếng chống đối việc Thượng Nghị Sĩ John McCain
đề nghị Hoa Kỳ mở văn phòng “trao đổi văn hóa song phương với Việt cộng,” nhằm tiến tới bang giao CSVN.

w81111_zpstzcge7qj.jpg

Tổng Thống George Bush xác quyết là Kiến Nghị Cộng Đồng của Ngô Kỷ được Ủy Ban
Sách Lược Đảng Cộng Hòa Tòa Quốc quan tâm. Và Tổng Thống hứa với Ngô Kỷ là Kiến Nghị
hịCộng Đồng do Ngô Kỷ đệ nạp sẽ được Tổng Thống đem ra thảo luận tại Hội Đồng An Ninh
Quốc Gia Hoa Kỳ tại Tòa Bạch Ốc. Đây là một thành công chính trị vô cùng lớn lao, giá trị, và
thực tế vì trong lịch sử Mỹ chưa hề có việc Kiến Nghị Cộng Đồng được đến tận tay Tổng Thống Mỹ,
và được đích thân vị Tổng Thống Mỹ trực tiếp hứa hẹn như vậy. Ngô Kỷ lấy làm hãnh diện và hài lòng vô cùng.

q426-1.jpg?t=1345442099

cv9912.jpg?t=1345370174

Chủ Tịch Trung Ương Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc chúc mừng Ngô Kỷ làm Đại Biểu
tại Đại Hội Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc năm 1988. Đây là một vinh dự lớn lao trong sinh hoạt chính trị Hoa Kỳ.

tn951_zpsvdwkfznb.jpg

Đơn độc tại Đại Hội Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc năm 1988, Ngô Kỷ tranh đấu và vận động cho
Thuyền Nhân Tỵ Nạn và các Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam và Gia Đình được qua Mỹ định cư.

tn212_zpslkt1xcjf.jpg

w81119_zpsuy4dkshx.jpg

zs12.jpg?t=1347152076

cv7792.jpg?t=1345370006

Nhiều cơ quan truyền thông và báo chí Mỹ toàn quốc phỏng vấn, đăng tìn rầm rộ
về việc trong lịch sử chính trị Hoa Kỳ, Ngô Kỷ vinh dự là người Việt Nam đầu tiên
và duy nhất làm Đại Biểu Đảng Cộng Hòa Toàn Quốc năm 1988

w5111_zpssn9egxnl.jpg
w4111_zpsti0uycw7.jpg

tn812_zpshuwxvlay.jpg

w1141_zpsi3afrdsf.jpg
w3121_zpsv1hvyqbg.jpg
w31132_zpsulecvkoy.jpg

w944_zpscmsy97ka.jpg
w1123_zps8y6k2fgm.jpg
w1132_zpsfxrd1apd.jpg
w941_zpsiiqcig6u.jpg

w1141_zpsi3afrdsf.jpg
w962_zpsn4ff8d3i.jpg

Ngô Kỷ quan hệ và làm việc gần gũi với các nhân vật quan trọng
và chính yếu của Chính Phủ Hoa Kỳ đặc trách việc thực hiện
các chương trình Đoàn Tụ Gia Đình (ODP), và đón tiếp các vị
Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam và Gia Đình (H.O) qua Mỹ

Cố Đại Tướng John W. Vessey, Nguyên Chủ Tịch Liên Quân Hoa Kỳ, được bổ nhiệm làm

Đặc Sứ của Tổng Thống George Bush, đặc trách công tác về Việt Nam để ký kết các chương trình
cho các Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam và Gia Đình (H.O.) được qua Mỹ định cư.

Tướng Vessey và Ngô Kỷ thường xuyên liên lạc và tiếp xúc nhau để trao đổi ý kiến, góp ý cho kế hoạch.

lh5111_zpsyphto9do.jpg
lh5115_zpsbyc1hjbm.jpg

Cố Đại Tướng John W. Vessey, Cố Tổng Thống Ronald Reagan và Phó Tổng Thống George Bush

lh5113_zpsu3jmvnov.jpg

Ông ROBERT FUNSETH

Ông Robert Funseth, từng là phát ngôn nhân cho Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ trong thời

gian cuộc chiến Việt Nam diễn ra. Đặc biệt, khi đang làm phó phụ tá Ngoại Trưởng Hoa

Kỳ, ông là người được trao trách nhiệm đàm phán với giới lãnh đạo Hà Nội để yêu cầu thả

tù chính trị và cho họ cùng với gia đình sang Hoa Kỳ định cư, cũng như cho những người

thuộc diện con lai và thân nhân của những người Việt đang sinh sống tại Mỹ được rời Việt

Nam theo chương trình Ra Ði Có Trật Tự (ODP)

Ông Robert Funseth (ngồi), phó phụ tá Ngoại Trưởng Hoa Kỳ,

và các nhân viên tại Việt Nam, vận động thả tù nhân chính trị.

rr1121_zpsp5vuaf7t.jpg

Ngô Kỷ đại diện Dân Biểu Robert K. Dornan
trao Bằng Tưởng Lục của Quốc Hội Hoa Kỳ cho Ông Robert Funseth

rr111_zpsmvmbbwzt.jpg
rr112_zpscaec5zbb.jpg
rr117_zpsskf5ushv.jpg

Ông WILLIAM FLEMING
Giám Đốc Chương Trình Đoàn Tụ Gia Đình (ODP)

Năm 1989, Ngô Kỷ phối hợp với văn phòng Dân Biểu Robert K. Dornan mời Ông William Fleming,
Giám đốc Chương Trình Đoàn Tụ Gia Đình (ODP) từ Thái Lan qua Mỹ để trực tiếp giúp đỡ và
giải quyết cả ngàn hồ sơ xin đoàn tụ bị trở ngại. Ngô Kỷ rất vui góp sức trong vấn đề nhân đạo này.

rr116_zpsecd57sjr.jpg
rr121_zpswegn5dp5.jpg

Ngô Kỷ, Giám đốc ODP William Fleming, Thị trưởng Westmisnter Chuck Smith
thăm Phước Lộc Thọ, thủ đô người Việt tỵ nạn Little Saigon, Westminster, Nam Cali

rr122_zpszbeqryai.jpg
rr124_zpsdfjo3cmz.jpg

Ngô Kỷ hướng dẫn Ông Giám đốc ODP Willam Fleming thăm Sở Di Trú Hoa Kỳ tại Little Saigon

rr126_zpsqcljbiyn.jpg

Ông BRUCE BEARDSLEY, Giám đốc đầu tiên
Chương Trình Đoàn Tụ Gia Đình (ODP)

Năm 1988, Ngô Kỷ phối hợp với văn phòng Dân Biểu Robert K. Dornan mời Ông Bruce Beardsley,
Giám đốc đầu tiên của Chương Trình Đoàn Tụ Gia Đình (ODP) từ Thái Lan qua Mỹ để trình bày
và giải thích cho đồng hương biết cách thức nộp đơn xin đoàn tụ gia đình. Ngô Kỷ lấy làm hạnh phúc và
hãnh diện đã giúp đỡ đồng hương việc nhân đạo vô vị lợi này. Bây giờ thì đã có mấy triệu người Việt Nam
được qua Mỹ định cư dưới chương trình Đoàn Tụ Gia Đình ODP này, và họ đang thành công trong mọi lãnh vực.

rr118_zpslifozepz.jpg

rr1141_zpsptjkmnu5.jpg
rr1131_zpselmjvg1l.jpg

Ngô Kỷ luôn vinh danh Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ
và Các Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa Anh Hùng

Phó Tổng Thống Hoa Kỳ George Bush cầm giơ cao lá cờ Việt Nam Cộng Hòa màu Vàng Ba Sọc Đỏ do Ngô Kỷ trao

lh5127_zpsbvlskkye.jpg

Ngô Kỷ trưng bày tượng Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa và Cờ Vàng khi tiếp đón Phó Tổng Thống George Bush.
Đây là một hành động chính trị rất ý nghĩa, giá trị và quan trọng, vì hình ảnh này được trang trọng hiện diện
diện trước mắt vị Nguyên Thủ Quốc Gia Hoa Kỳ, các chính trị gia Mỹ, và được hàng trăm ống kính truyền hình,
báo chí Mỹ phổ biến trên toàn quốc và thế giới. Sự kiện này là cái tát nẩy lửa vào mặt cộng sản Việt Nam.

Ngô Kỷ lấy làm hãnh diện và vui mừng về sự thành công chính trị lớn lao trong việc vinh danh lá Cờ Vàng ba Sọc Đỏ, và
hình ảnh các Chiến Sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa Anh Hùng trước mắt Chính Phủ, Nhân Dân và Truyền Thông Hoa Kỳ.

lh223_zps7217id40.jpg

lh5122_zpsncnfjyyt.jpg
rr1181_zpsfzak3ogq.jpg

Vài hình ảnh kỷ niệm Ngô Kỷ với các vị trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa

Ngô Kỷ và Cố Trung Tướng Hoàng Xuân Lãm

Nguyên Tư Lệnh Quân Đoàn I

lh81111_zpsw6w33md3.jpg
lh3112_zpsjkijv8is.jpg

Ngô Kỷ và Cố Thiếu Tướng Đỗ Kiến Giai

Nguyên Tư Lệnh Binh Chủng Biệt Động Quân Quân Lực VNCH

lh81114_zps69kytg4q.jpg
lh1_zpsh6rq1929.jpg

Ngô Kỷ và Cựu Thiếu Tướng Nguyễn Khắc Bình

Nguyên Tư Lệnh Cảnh Sát Quốc Gia

Chủ Tịch Hội Đồng Tư Vấn Tập Thể Chiến Sĩ VNCH

rr7_zpsexbaghad.jpg

Ngô Kỷ và Cựu Đại Tá Hoàng Đình Thọ
Nguyên Tỉnh Trưởng Quảng Tín, quê hương của Ngô Kỷ

lh22_zpsa64lmsgy.jpg

Ngô Kỷ và Cựu Đại Tá Nguyễn Xuân Vinh

Chủ tịch Hội Đồng Đại Diện Tập Thể Chiến Sĩ VNCH

Nguyên Tư Lệnh Không Quân Quân Lực VNCH

rr6_zpstpqreikf.jpg

Ngô Kỷ và Cựu Đại Tá Nguyễn Xuân Vinh tiếp xúc Tổng Thống George Bush tại Tòa Bach Ốc

lh222_zps6k43k02y.jpg

Ngô Kỷ và Cố Trung Tá “Mũ Xanh Lực Lượng Đặc Biệt” Nguyễn Văn Thư

lh5116_zpss67caknf.jpg

lh5329_zpsasqgufox.jpg

Ngô Kỷ và Anh Hải Quân Hồ Ngọc Minh Đức, President Vietnam War Memmorial

lh5332_zpsltqsnx8i.jpg

Ngô Kỷ và các Anh Chiến Sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa

lh33_zpskuhqit2q.jpg

lh617_zps2aohzihp.jpg

lh5322_zpsyeo6kegu.jpg

lh821_zpsbccimmme.jpg

Đà Lạt 1971

vcx1111.jpg

Vài hình ảnh kỷ niệm Ngô Kỷ và các nhân vật chính trị và Quân Lực Hoa Kỳ

Ngô Kỷ đưa Dân Biểu Robert K. Dornan (mũ trắng) đến dự Lễ Giỗ Các Chiến Sĩ Biệt Kích VNCH

lh5368_zps10b9bj5m.jpg
lh5369_zpsv5ycbdpc.jpg

Dân Biểu Robert K. Dornan là bạn thân tình của Tổng Thống Ronald Reagan và Tổng Thống George Bush.
Dân Biểu Robert K. Dornan rất có thế lực chính trị, nhờ vậy Ông đã đóng góp tích cực trong việc giúp đỡ cộng đồng VN.

lh5365_zpszfag1i3c.jpg
lh5361_zpsrv5vubjp.jpg
lh5363_zpsc2vrdvux.jpg

Ngô Kỷ làm cố vấn cho Dân Biểu Liên Bang Robert K. Dornan. Ngô Kỷ đã góp ý và khuyến khích
Ông Dân Biểu Robert K. Dornan giúp đỡ rất nhiều cho cộng đồng Việt Nam trong mọi lãnh vực:
chính trị chống cộng sản, tiếp nhận các Thuyền Nhân Tỵ Nạn vào Mỹ, cho bảo lãnh Đoàn Tụ Gia Đình ODP,
đón nhận các Cựu Tù Nhân Chính Trị và Gia Đình vào Mỹ, bồi thường cho Lính Biệt Kích VN bị chính phủ Mỹ bỏ rơi v.v…

lh5349_zpsxktdvtki.jpg

Tổng Thống George Bush, Ngô Kỷ, Dân Biểu Robert K. Dornan

n7-1.jpg?t=1345441716

Ngô Kỷ và Cố Đại Tướng JOHN M. SHALIKASHVILI, Chủ Tịch Liên Quân Hoa Kỳ
(Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Lực Hoa Kỳ)

lh6_zpspqzwu0vk.jpg

lh5_zpszuogdu1s.jpg

Ngô Kỷ và Cố Đại Tướng William C. Westmoreland

Tư Lệnh Bộ Chỉ Huy Cố Vấn Quân Sự Mỹ tại Việt Nam

Tham Mưu Trưởng Lục Quân Hoa Kỳ

LH517_zpsxqpcdqnw.jpg
lh7_zpsnzydmwji.jpg
lh3_zpsniqxanle.jpg

Ngô Kỷ và Đô Đốc Hải Quân Hoa Kỳ tại Tòa Bạch Ốc

lh221_zpshpicrdm3.jpg

Ngô Kỷ và Sĩ Quan Thủy Quân Lục CHiến Hoa Kỳ

lh5232_zpsm9dk4iwi.jpg